say em quên lối về

“Chú… chú trả quần l.ó.t mang đến con cháu đi…”

Bối Mạt bị chú nhỏ mái ấm bản thân bức cho tới vạc khóc. Nhìn cái quần l.ó.t ren white bên trên tay người nam nhi ê lại càng rối rắm rộng lớn. Chú nhỏ này là đồng đội kết nghĩa với phụ vương cô. Vì phụ vương Bối Mạt sở hữu công việc cần rời khỏi quốc tế một chuyến, u cô cũng bám theo nhằm tiện bảo vệ nên có thể hoàn toàn có thể thuận tay ném cô cho tới mái ấm người đồng đội chất lượng tốt này ê.

Bạn đang xem: say em quên lối về

Mạc Đình Cảnh coi Bối Mạt, hai con mắt hoa khoét lóe lên ý mỉm cười nhàn hạ nhạt nhẽo. Khóe môi hắn nhếch cao. Giọng rằng trầm rét mướt vang lên.

“Không trả.”

“Ở vô chống tôi thì đó là của tôi.”

Bối Mạt thương tổn cho tới vạc khóc. Đó là cái quần cô mến nhất. Chỉ vì thế một thứ tự lầm lỡ, ném sai vô chống hắn tuy nhiên nửa đời sau của cái quần ngay tắp lự rẽ ngang.

Mạc Đình Cảnh có tiếng phong lưu, thay cho tình nhân như thay cho áo. Với hắn, phụ nữ giới đơn giản loại phù du, dùng làm giải phiền, nghịch tặc vài ba ngày tiếp tục ngán. Nhưng ko biết thời gian gần đây hắn trúng lặn gì, so với cô nhóc trước mặt mày lại vô nằm trong hào hứng. Mỗi thứ tự phát hiện ra tầm vóc cùng quẫn bách của cô ý, hắn lại hận ko thể lấy cô nuốt hoàn toàn.

Vì vậy, Mạc Đình Cảnh coi việc bắt nạt Bối Mạt là cuộc sống niềm tin của tớ. Chỉ cần thiết chọc một lúc, từng tức dỗi, mệt rũ rời đều cất cánh sạch sẽ. Hơn nữa, hành động của hắn kể từ lặng lẽ lặng lẽ, hiện nay đã đem thanh lịch cơ chế công khai minh bạch.

“Chú lưu giữ nó thực hiện gì? Để khoác chắc! Cháu ko chấp nhặt với chú nữa. Hứ!”

“Chú thay đổi thái. Cháu kể từ mặt mày chú!”

Bối Mạt giận hờn giậm chân, chu môi rằng, cắm rứt lộc tâm xoay người tách chuồn. Cô ko thể phát hiện ra khuôn mặt mày tiếp tục đen sạm hơn hết đít nồi miếng cháy của Mạc Đình Cảnh thời điểm hiện tại. Khóe mồm hắn nhếch cao. Một nụ mỉm cười hoàn toàn có thể khiến cho ngàn cô nàng rụng trứng, nước ngoài trừ người dân có chỉ số EQ thấp cho tới vô vọng như Bối Mạt.

Muốn kể từ mặt? Nào sở hữu chuyện dễ dàng vì vậy.

Người chú thay đổi thái ngày ngày qua vẫn còn đó mỉm cười khanh khách hàng, yêu thích trong khi thấy cô bị trêu chọc, thời điểm ngày hôm nay tiếp tục đùng một phát trượt căn bệnh, quá sinh sống thiếu hụt bị tiêu diệt tuy nhiên ở vật vã bên trên chóng. tường tin cậy, Bối Mạt chỉ ham muốn trực tiếp tay chỉ vô mặt mày Mạc Đình Cảnh, mỉm cười rộng lớn rồi vạc ngôn: “Vừa lắm. Cho chừa cái tội bắt nạt con cháu. Nghiệp quật ko chừa ai đâu, chú!”

Nhưng là người thân trong gia đình, Bối Mạt cần nỗ lực ức hiếp cảm xúc vui mừng sướng khó khăn miêu tả đó lại, một mực tỏ vẻ quan hoài, chất vấn thăm hỏi tình hình của hắn kể từ chưng sĩ.

“Chú… chú ấy thế này rồi ạ?”

“Không ổn định lắm. Tôi thiệt sự ko ngờ thiếu hụt gia lại vướng căn căn bệnh tai quái đản này.”

Nghe ngữ điệu thập phần tráng lệ và trang nghiêm của chưng sĩ, Bối Mạt đùng một phát thấy tương đối lo ngại. Dù sao Mạc Đình Cảnh cũng chính là đồng đội kết nghĩa với phụ vương cô. Nếu chẳng may bị tiêu diệt một cơ hội lãng xẹt vì thế 1 căn căn bệnh này ê, dĩ nhiên phụ vương cô tiếp tục nhức lòng lắm.

Bối Mạt đan nhì tay vô nhau, chục ngón tay thon lâu năm, tinh xảo, white trẻo xen kẽ. Cô chứa chấp giờ đồng hồ chất vấn, giọng điệu sở hữu phần không yên tâm.

Xem thêm: do7 gồm những môn nào

“Chú ấy… sẽ không còn sao chứ ạ?”

“Nếu sở hữu dung dịch chữa trị thì tiếp tục ổn định thôi. Cơ tuy nhiên, loại thuốc chữa bệnh này, từng người chỉ mất đích một liều mạng. Đã vậy còn không người nào tương tự ai.”

Thuốc chữa trị bị bệnh gì nghe tuy nhiên một vừa hai phải phiền hà lại một vừa hai phải phức tạp. Chỉ nghĩ về thôi tiếp tục khiến cho Bối Mạt khó khăn hiểu. Cũng kể từ trên đây, cô hiểu rằng bệnh tình của hắn cổ tai quái mà đến mức này.

“Làm… làm thế nào mới nhất tìm ra dung dịch ạ?”

“Dễ lắm.”

Bối Mạt còn chưa kịp vui mừng mừng, chưng sĩ tiếp tục tàn nhẫn ghé mang đến cô một gáo nước lạnh lẽo.

“Bệnh nhẹ nhàng thì cô thơm thiếu hụt gia một chiếc. Trở nặng nề thì chắc chắn cần lên chóng.”

Bối Mạt: “...”

Cô phi vào phòng nghỉ của Mạc Đình Cảnh. Hắn phía trên chóng, hoi hóp, thiếu hụt mức độ sinh sống. Vô nằm trong xứng đáng thương. Nhìn một mùng này, Bối Mạt đùng một phát động lòng. Một cảm xúc xót xa thẳm khó khăn miêu tả đùng một phát trào dưng trong trái tim. Cô rung lắc đầu, gạt vứt những xúc cảm phiền toái chuồn.

Bối Mạt sải bước, từ từ thu hẹp khoảng cách với Mạc Đình Cảnh. Đứng trước mặt mày hắn, vươn tay sờ trán hắn. Nóng! Thật sự đặc biệt nóng! Do dự một hồi, cô trở lại coi chưng sĩ.

“Chỉ… chỉ việc thơm thôi… cần ko ạ?”

“Ừ. Hôn môi. Một cái là đầy đủ.”

Bối Mạt hít sâu sắc một tương đối, trong trái tim thập phần căng thẳng mệt mỏi. Cho mặc dù trốn học tập, vứt tiết tới quán net chơi trò chơi, cô cũng trước đó chưa từng căng thẳng mệt mỏi như thời điểm hiện tại. Chần chừ hồi lâu, cô cúi người. Cánh môi color anh khoét quyến rũ và mềm mại khẽ chạm vô song môi tái mét nhợt, thô cằn. Một nụ thơm “chuồn chuồn giẫm nước”.

Hôn cũng thơm rồi. Nhưng cực khổ nỗi người căn bệnh ê vẫn mãi ko tỉnh lại. Ngoại trừ phản xạ tương đối căng cứng một chút ít, toàn bộ đều thông thường. Bối Mạt hoang mang và sợ hãi. Chẳng cần rằng thơm tiếp tục tỉnh sao? Chuyện gì vậy? Không lẽ nụ thơm của cô ý ko thức tỉnh được hoàng tử đang được ngủ say?

Xem thêm: cách bỏ chặn fb trên đt

“Bác… chưng sĩ, chuyện… chuyện này?”

“À, cô chớ vượt lên trước lo ngại. Thiếu gia trên đây là…”

“... Sung sướng cho tới ngất.”