công tước đã nhặt được gì tại rừng

Biểu cảm của Noah khôn xiết hấp dẫn, với hương thơm xạ mùi hương cũng nhẹ dịu tạo nên một khoảng không gian kỳ kỳ lạ thân thích công ty chúng tôi. Tôi chính thức ngộp thở vì thế vẻ đẹp nhất mà đến mức thông báo của anh ấy, đẹp nhất mà đến mức hoàn toàn có thể gọi là chi tiêu chuẩn chỉnh của một vẻ đẹp nhất suy ụ.

Tôi ngả người bên trên đi ra sau, nỗ lực tủ lấp liếm lên đường vẻ mặt mày hoang mang và sợ hãi của tôi.

Bạn đang xem: công tước đã nhặt được gì tại rừng

"Ý anh là gì? Tôi còn là một con cái tin cậy đó! ”

“Em là kẻ vẫn tiến công tao trước. Ta nên làm cái gi đây? Em xinh đẹp nhất quá nên tao ham muốn nổi nóng cũng ko được ”.

Anh xoay đầu lại, và tôi chỉ cảm nhận thấy trái khoáy tim bản thân đang được đập mạnh một nhịp trong lúc anh tao cố ý thực hiện đi ra một biểu cảm bị tổn hại.

Anh tao song khi tương tự như một thú nuôi dữ tuy nhiên cũng có những lúc như 1 con cái thỏ nhỏ đáng yêu và dễ thương.

Có về nước ngoài hình của tôi thiệt xứng đáng ngưỡng mộ cho tới vậy sao? Vẻ ngoài của tôi xứng đáng nhằm anh tao nhận xét cao à?

Không đem gương ở trên đây nên tôi từ từ quên tổn thất bản thân nhìn ra làm sao.

"Có một loại tao ham muốn đánh giá."

Anh tao phát biểu với 1 giọng điệu đem phần chờ mong và tiếp sau đó ngồi dậy. Khuôn mặt mày anh lại ngay gần với tôi, bất giác nín thở, tôi còn hoàn toàn có thể cảm nhận thấy làn tóc mượt mà của anh ấy lướt qua quýt má tôi.

'???????'

Tôi giật thột thấy lúc đôi bàn tay của Noah đang được tiến bộ về phía tôi, tôi cầm lấy tay anh tao như 1 phương pháp để tự động vệ.

'Anh tao đang được nỗ lực xác nhận điều gì?'

Đột nhiên, tay anh tao dời ngoài hành trình nhưng mà tôi vẫn suy nghĩ, nhặt cái áo khóa ngoài sát bên tôi và lôi ra một cái gì tê liệt.

Và tiếp sau đó, cầm khẩu pháo lục nhập tay, người nam nhi mỉm cười cợt duyên dáng vẻ.

Tia sáng sủa phản chiếu kể từ lớp sắt kẽm kim loại lạnh giá ánh về phía đằng trước. Ngay khi tôi xem sét rằng họng súng đang được thiên về phía bản thân, tôi rùng bản thân, vội vàng vàng đứng lên và nhảy thoát ra khỏi chóng.

“… Có nên anh đang được đánh giá coi liệu tôi vẫn bị tiêu diệt hoặc ko không?”

Anh tao bị điên à? Tại sao anh tao lại chĩa súng nhập tôi? Tôi đứng dựa sườn lưng nhập tường, teo bẫy vai và vờ vịt ngại hãi, tuy nhiên tôi lại chất vấn anh tao một cơ hội cố ý và lạnh nhạt. Anh tao quay đầu sang một bên, lưu giữ mang đến họng súng cố định và thắt chặt nhập tôi.

"Em tiếp tục bị tiêu diệt."

"Ai nhưng mà ko biết bản thân tiếp tục bị tiêu diệt khi bị một khẩu pháo nhắm nhập chứ??"

“Đó là phản xạ thông thường của em? Ta vẫn phát biểu gì vào trong ngày tao fake em cho tới trên đây nào? ”

Chậm rãi gật đầu, Noah đứng lên, hạ mồm súng xuống và tiến bộ lại ngay gần tôi, thu hẹp khoảng cách thân thích công ty chúng tôi. Môi anh tao giãn nở ra và nhấn thiệt mạnh nhập phần cuối của lời nói tràn vẻ ngưỡng mộ.

"Em nhìn cực kỳ niềm hạnh phúc nhỉ."

Những điều này đã phát biểu trúng tim đen kịt của tôi.

Người nam nhi này là ai vậy? Cổ họng tôi chính thức thô khốc. Tôi bất giác nuốt nước miếng và chớp đôi mắt. Có cảm xúc rằng từng hành vi nhỏ của tôi đều được lấy thực hiện nền móng nhằm anh tao tư duy. Tôi cố kìm nén nỗi ngại của tôi, tuy nhiên ánh nhìn tôi ko thể nhìn trực tiếp nhập đôi mắt anh tao nhưng mà đang được nhìn chằm chằm nhập phần cổ áo sơ-mi nhằm tránh mặt.

"Cầm lấy lên đường, công chúa của tao."

Anh tao bịa khẩu pháo lục nhập tay tôi như thể anh tao đang được tặng tôi một phần quà quý giá chỉ.

Tôi vẫn sai lầm rồi. Tôi ko thể đoán được ý muốn của những người nam nhi này.

Tôi vì thế dự nhìn khẩu pháo lục bên trên tay, còn Noah thì lặng lẽ để ý tôi và phóng khoáng thông tin mang đến tôi.

"Bắn tao lên đường, rồi em hoàn toàn có thể chạy trốn."

Phong thái và tiếng nói trầm lặng của anh ấy vẫn duyên dáng vẻ như thời buổi này. Vấn đề này chỉ khiến cho tôi thêm thắt hoảng loạn. Không đời này tôi giết thịt anh tao, người nên phụ trách về đồ ăn, ăn mặc quần áo và điểm ở của tôi trong những lúc này.

Hửm, hay những anh tao đang được nỗ lực test lòng tôi sao?

Tôi đem thực sự ham muốn chạy trốn hoặc không? Chắc chắn anh tao đang được ham muốn test tôi bằng phương pháp fake mang đến tôi một khẩu pháo không tồn tại đạn. Thứ xấu xí nhưng mà tôi đang được ráng là 1 khẩu pháo lục đem ổ con quay.

Tôi vẫn trông thấy bọn chúng bên trên những phương tiện đi lại truyền thông, tuy nhiên đó là thứ tự thứ nhất tôi thẳng vấp nhập nó. Tôi nhìn xung quanh khẩu pháo lục và sử dụng ngón tay kéo khối trụ tròn xoe.

Cạch.

Đó là tiếng động của xi lanh cong quý phái một phía và banh đi ra. Ngay khi tôi trông thấy sáu viên đạn được hấp thụ vừa đủ nhập khối trụ tròn xoe, trí tuệ tôi trở thành trống trải trống rỗng.

Noah vẫn lấp tràn toàn bộ những viên đạn và fake nó mang đến tôi, vấn đề này đồng nghĩa với việc trên đây ko nên là 1 loại cá cược may rủi loại Nga này tê liệt.

Người nam nhi này thực sự tổn thất trí rồi.

Đôi môi xinh đẹp nhất của Noah, vốn liếng đang được để ý từng biểu cảm của tôi, ngày càng nhếch lên nhiều hơn nữa. Ánh đôi mắt cong lên tinh anh tai quái ấy khiến cho tôi ko rõ ràng đó là thiệt hoặc đùa.

“Bây giờ lưu giữ nó vì thế cả nhị tay như vậy này, bịa ngón trỏ em nhập loại lỗ tê liệt và cong lại.”

Noah cầm lấy tay tôi đang được ráng súng và thân yêu phát biểu với tôi vì thế một giọng nhẹ dịu. Rồi anh kéo cổ tay tôi và bịa họng súng lên trán bản thân.

Không tương tự như tôi, cả khung người cứng đờ khi trông thấy khẩu pháo chĩa nhập bản thân, anh tao mỉm cười cợt một cơ hội kỳ kỳ lạ.

"Chỉ cần thiết phun nhập đầu tao."

Cổ họng anh vạc đi ra những kể từ ngữ rồ dại, tuy nhiên không những tự do nhưng mà thậm chí còn còn khiến cho tôi thấy phù hợp một cơ hội kì quái. Tay tôi lập cập lên một cơ hội yếu đuối ớt vì thế hoảng ngại. Trans vì thế mái ấm Charyy bận chạy deadline novel

Nếu tôi ko phun anh tao, anh tao hoàn toàn có thể dò xét đi ra nhược điểm của tôi. Nhưng tôi ko thể bóp cò.

Tôi nhấp lên xuống đầu, vẻ mặt mày yếu đuối ớt, “Tôi ko muốn-tôi không thích giết thịt người.”.

"Em là 1 người theo dõi mái ấm nghĩa tự do à?"

"Không...Đó đơn giản và giản dị đơn giản tâm trí của một người thông thường nhưng mà thôi."

"Một người thông thường..."

Noah chậm trễ rãi gật đầu khi tái diễn điều phát biểu của tôi với giọng trầm. Tôi chắc hẳn rằng anh tao ko nỗ lực đánh giá khuynh phía kháng đối xã hội hoặc lòng mạnh mẽ của tôi.

Cúi đầu xuống, tôi nhẹ dịu nhìn anh. Cùng khi tê liệt, tâm trí và ánh nhìn của tôi thiên về phía cửa ngõ. Nó không biến thành khóa vì thế Noah đang đi đến trên đây.

Tôi ko thể phun người nam nhi này, vậy nên tôi đưa ra quyết định vờ vịt là kẻ ham muốn bay ngoài điểm này ngay lập tức lúc này. Đây được xem là vật chứng rằng tôi ham muốn trốn bay ngoài trên đây tuy nhiên lại ko đầy đủ liều lĩnh lĩnh nhằm giết thịt anh tao.

Tôi tiến bộ cho tới góc cửa cùng theo với khẩu pháo đang được chĩa nhập Noah, vì thế dự một khi nhằm nhượng bộ điểm mang đến chủ yếu bản thân. Tuy nhiên, Noah chỉ cười cợt sáng ngời khi đứng tê liệt.

Vừa nhìn anh tao, tôi vừa vặn Open chạy ra bên ngoài. Hành thầy thuốc nhiều năm trống trải trống rỗng, trái khoáy ngược với Dự kiến lúc đầu của tôi rằng sẽ có được người canh phòng nó.

Bây giờ, tôi tiếp tục chạy ko mục tiêu ở ở đâu đó trước tiên, tiếp sau đó vờ vịt như tôi ko thể trốn bay được và bị tóm gọn.

Tôi chính thức chạy cho tới cuối hiên chạy dọc.

Thật kỳ kỳ lạ, không có ai cho tới bắt tôi, ko một ai. Tôi chạy xuống bậc thang bên trên tầng thân phụ, tạm dừng và lấy khá.

"Mình nên làm cái gi bây giờ?"

Tôi lẩm bẩm trong lúc uể oải đứng tê liệt, nhìn lên tầng bên trên, rồi lại chạy xuống bậc thang cho tới lối nhập tầng một. Khi tôi trải qua cổng chủ yếu, tôi trông thấy cổng vòm rộng lớn của lối nhập, vẫn không tồn tại ai cho tới bắt tôi trong cả khi tôi vẫn chạy cho tới trên đây.

Ngôi biệt thự nghỉ dưỡng thiệt to lớn, nhường nhịn như xung xung quanh trở thành hoang phí vắng ngắt và sinh đi ra một sự im re tăm tối kéo dãn dài. Bây giờ, tôi nên lên đường đâu? Tôi không tồn tại ý muốn chạy trốn.

Tôi rớt vào tình thế khó khăn xử.

Đây là Progen, vương quốc của kể địch, và ngoại giả, tôi không tồn tại bất kì một tấm thẻ thông hành hoặc thẻ căn cước này. Tôi không tồn tại nước ngoài hình của một người Belfordian, vậy nên thiệt khó khăn nhằm xác định rằng tôi sinh đi ra kể từ điểm này.

Hơn nữa, điểm này nằm tại vị trí ngoại thành, tách rời TP. Hồ Chí Minh, kĩ năng trốn bay và bị tiêu diệt cực kỳ cao… .Vì lúc này, tôi đưa ra quyết định trốn nhập khu rừng rậm ngay gần tê liệt.

'Hãy cho tới bắt tôi lên đường, chắc chắn là rằng anh tiếp tục đơn giản dễ dàng bắt được tôi thôi! '

Tôi trở về phía khu rừng rậm tối ngay gần tê liệt.

Tôi kỳ vọng rằng đem ai này sẽ nhìn thấy tôi và ngăn tôi lại, tuy nhiên không tồn tại ai theo dõi dõi tôi. Cuối nằm trong, tôi phụ thuộc ánh trăng nhằm chậm trễ rãi trải qua khu rừng rậm thô giá tiền giá chỉ.

Khu rừng yên ắng, và tiếng động có một không hai là giờ rào rạo của các chiếc lá tấp nập cứng tôi dẫm qua quýt bọn chúng. Nghe thiệt giá tiền lùng và kinh hãi. Tôi sững sờ đứng tê liệt, ngại rằng nếu như tôi lên đường sâu sắc không chỉ có thế, sợi thừng sinh mạng mỏng tanh manh của tôi tiếp tục đứt trọn vẹn. Thần kinh tôi trở thành tấp nập cứng.

Tiếng cú kêu và giờ vỗ cánh khi nó cất cánh ngang qua quýt khiến cho tôi dựng tóc gáy.

"Ah!"

Xem thêm: điểm chuẩn y hà nội 2022

Tôi giật thột hét lên vì thế nổi tiếng gì tê liệt nhảy lên bên trên các chiếc lá rơi. Tôi giơ khẩu pháo lục đang được đem theo dõi và trông thấy một con cái chồn gray clolor đang được đứng tê liệt.

Con chồn nhìn tôi với ánh nhìn tròn xoe xoe.

"Đi bên trên tuyến phố của mi lên đường."

Tôi vẫy tay nhập không gian, quét dọn ngang khuôn mặt mày gầy guộc gò của tôi. Con chồn nhìn tôi chằm chằm rồi mất tích nhập điểm sâu sắc tối của khu rừng rậm.

Những bông tuyết chính thức rơi xuống kể từ bên trên khung trời. Cơn bão táp bắc kinh hoàng của ngày đông đang được dần dần lấy lên đường thân thích nhiệt độ êm ấm bên trên khung người của tôi.

Tôi chỉ đang ăn mặc áo ngủ, toàn thân thích thì lập cập lên vì thế giá tiền. Tôi nên đem theo dõi một cái áo khóa ngoài mới nhất nên.

'Làm sao bản thân hoàn toàn có thể trốn bay ngoài điểm này chỉ với 1 khẩu pháo chứ?'

Có thể Noah đang được ham muốn quấy rầy và hành hạ tôi bằng phương pháp này, nhằm trấn áp tư tưởng và thao túng tôi, hoặc cũng hoàn toàn có thể anh tao quyết định quấy rầy và hành hạ tôi mang đến sướng.

Nghĩ vì vậy, tôi ngồi xuống bên dưới một gốc cây.

Nghe thấy giờ bước đi kể từ ở đâu đó với những sải chân như được xem toán từ xưa, tôi vội vàng vàng nhặt súng lên. Rồi tôi thấy Noah đang được đứng cuối họng súng nhìn tôi, đối lập với ánh nhìn đang được ngại hãi của tôi. Tóc anh, tắm bên dưới ánh trăng yên lặng tĩnh, ánh lên một màu sắc bạc chói lọi.

Tôi bịa súng xuống với 1 giờ thở phào thoải mái. Với cái áo khóa ngoài chesterfield black color đem hờ bên trên vai, anh tao cười cợt êm ả, đầu nghiêng quý phái một phía, nhìn kể từ xa thẳm vẫn thấy đẹp nhất, trong trường hợp là buổi ngày chắc hẳn chói loà đôi mắt luôn luôn rồi.

“Ta đoán là em bị lạc. Em cần thiết hỗ trợ không?"

Anh tao chất vấn như thể anh tao là 1 hiệp sĩ cho tới sẽ giúp nâng tôi. Tôi lưu giữ cho tới cuốn tè thuyết vừa vặn gọi trước tê liệt nói tới phái nam chủ yếu cứu vớt phái nữ chủ yếu nhập cơn nguy nan kịch.

Liệu anh tao hoàn toàn có thể cứu vớt tôi ngoài cơn xịn hoảng? Nhưng anh tao lại là kẻ khiến cho tôi rớt vào hiện tượng này. cũng có thể này là chính vì anh tao là 1 anh hùng phản diện.

Noah ngoặc ngón tay về phía tôi khi tôi ko vấn đáp.

"Đến trên đây."

Để ý thấy nhập tay anh tao mang trong mình một khẩu pháo ngôi trường nòng nhiều năm, tôi giật thột. Đừng phát biểu với tôi rằng anh tao đang được chĩa súng nhập tôi chỉ vì thế tôi đang được nỗ lực trốn bay đấy nhé? Tôi ko chắc hẳn bản thân tiếp tục đấu súng thắng một người nam nhi đem tay nghề ngỗng cao đâu. Chẳng lẽ anh tao fake mang đến tôi một khẩu pháo nhỏ và cố ý đem theo dõi một cái gì tê liệt kinh hãi rộng lớn súng của tôi?

Một làn bão táp se giá tiền lướt qua quýt váy ngủ của tôi. Với bộ đồ quần áo ngủ white color, khuôn mặt mày ko chút huyết và làn tóc đen kịt như mực, tôi nhìn như 1 con cái ma mãnh. Với vẻ mặt mày cam chịu đựng, tôi lại gần Noah và đương đầu với anh tao. Noah cầm lấy những ngọn tóc của tôi một cơ hội mượt mà trước lúc rũ quăng quật nó xuống.Trans vì thế mái ấm Charyy bận chạy deadline novel

"Cô gái ngoan ngoãn. Tốt lắm."

"Anh không thích tôi rời đi?"

“Em ko được rời quăng quật tao trừ khi tao được chấp nhận. Em hiểu không?"

"Anh vẫn mang đến tôi thời cơ, và anh là kẻ đã mang tôi nhập loại hiện tượng này."

"Em ko thể bị tiêu diệt."

Anh bỗng dưng thốt đi ra lời nói vì vậy một cơ hội buồn buồn chán, rồi mỉm cười cợt kiêu hãnh. Có nên nhằm thể hiện tại rằng mặc dầu chạy trốn cũng vô ích? Người nam nhi này nhìn thì xinh đấy tuy nhiên bị tổn thất trí rồi...

Câu chuyện lúc đầu đa phần là về sự Celine bị nhốt và lên plan vượt lên trên ngục, chờ đón Trung tá Grenedall, người nhưng mà cô thì thầm yêu thương trộm lưu giữ. Hơn nữa, Công tước đoạt Noah cũng ko hào hứng lắm với anh hùng chủ yếu. Đúng rộng lớn, anh tao nhìn cô một cơ hội khinh thường bỉ.

Trong phần sau của mẩu chuyện, anh tao xuất hiện tại sang trọng rộng lớn một ít, tuy nhiên anh tao cũng hành xử một cơ hội rồ dại khiến cho anh hùng chủ yếu vô vọng.

Nhưng không như lúc này.

Anh lạnh nhạt với Celine, chỉ trêu chọc cô tao một thứ tự rồi quăng quật đem cô tao, tuy nhiên anh xử sự với tôi cực kỳ không giống với Celine.

Tôi ko thấy sự lạnh lùng này khi anh đứng trước mặt mày tôi cả.

Nhưng tôi ko quan hoài lắm vì thế hiện nay, tôi đang được gặp gỡ phiền nhiễu. Noah chất vấn tôi như thể anh tao đang được đánh giá.

“Em vẫn ham muốn quăng quật chạy à? Có bao nhiêu con cái sói nhập rừng này, cực kỳ nguy hại đấy ”.

Tôi nghiến răng. Anh biết vấn đề này, tuy nhiên anh nhằm tôi chạy trốn và đẩy tôi nhập khu rừng rậm lạnh giá này, còn tồn tại cả sói hử? Tôi không thích quăng quật chạy trong cả khi anh tao thực hiện tôi ngại. Tôi ko nhịn được nhưng mà tức giẫn dữ vì thế anh tao đem áo lên vai tôi rồi thực hiện đi ra vẻ khổ cực và ủy mị.

Cứ như thể Noah đang được bám lấy tôi và cầu xin xỏ tôi. Tôi đem cảm xúc như bị một loại vật xinh đẹp nhất này tê liệt sở hữu bên dưới ánh trăng, thực hiện tôi bị phân tích tâm lý.

“Anh đang khiến tôi ngại à? Có sói thiệt ko, hay những anh đang được dạy dỗ mang đến tôi lối sống sót trong đợt đông? ”

Nhanh chóng quyết định thần lại, tôi kêu lên một giờ tràn phiền lòng và rơm rớm nước đôi mắt.

"Em ko được khóc."

Anh fake tay xoa xoa khóe mồm, và hai con mắt anh lại cong lên.

"Chắc chắn. Sẽ ko sướng nế như đó xẩy ra quá đỗi đơn giản dễ dàng ”.

Noah phát biểu một cơ hội lơ đãng, fake tay đi ra và cầm lấy tay tôi. Tôi ham muốn đem kệ anh tao, tuy nhiên tôi đưa ra quyết định giữ lại sự êm ả của một kẻ yếu ớt khi trông thấy khẩu pháo ngôi trường nhiều năm bên trên tay anh tao khi nó vạc sáng sủa một cơ hội tràn rình rập đe dọa.

“Em ko giá tiền à? Tốt rộng lớn là nên lên đường nhập vào đi”.

Noah bảo tôi về. Trong khí hậu bên dưới 0 phỏng, khá thở được thở đi ra white xóa. Tôi nên tức giẫn dữ và nổi loàn hơn hẳn như một con cái mèo rừng mới nhất nên.

Nhưng khí hậu lạnh giá và dơ bẩn sẽ không còn được chấp nhận tôi đem một ít kiêu ngạo hoặc ngang bướng này. Tôi gật đầu lia lịa, ham muốn ở xuống cái chóng êm ấm nhập chống càng cấp tốc càng đảm bảo chất lượng.

Noah nhập chống với tôi sau thời điểm rời ngoài khu rừng rậm, tiếp sau đó gọi Molly và kêu cô ấy đáp ứng trà lạnh lẽo mang đến tôi. Ngay cả khi tôi ngồi trước lò sưởi, loại giá tiền ngấm nhập từ từ bên trên khung người tôi vẫn ko trọn vẹn mất tích.

Quá mệt rũ rời vì thế sự trốn bay đột ngột của tôi, tôi vùi đầu xuống bên dưới những tấm chăn. Anh tao nhìn tôi và cười cợt khinh khích.

“Ta ngại em bị tiêu diệt cóng trong lúc chạy trốn. Em đang được giẫn dữ tao sao?"

'Tôi đang được ở nhập mớ láo lếu độn này để giữ lại lạnh lẽo khung người là vì thế anh đấy! vật tâm thần!'

Tôi lặng lẽ xoa nhẹ nhõm lồng ngực đang được lạnh lẽo bừng của tôi.

“Từ lúc này, tất cả chúng ta hãy thì thầm cùng nhau giống như các người mưu trí. Giao tiếp cùng nhau nhiều hơn nữa ”

"Giao tiếp? Nếu vấn đề này hiệu suất cao, tiếp tục không tồn tại ngẫu nhiên cuộc giành giật cãi hoặc chạy trốn này xẩy ra cả.”

“Không tiếp xúc thì tất cả tiếp tục cực kỳ nhàm ngán, ko nên sao?”

"...Tôi hiểu rồi. ”

"Ta ham muốn tiếp xúc nhưng mà không nhất thiết phải hưởng thụ nó, vậy nên hãy thì thầm với tao trước."

“Ta tiếp tục đồng ý mang đến em tất cả em cần thiết. Chúng tao sẽ có được thật nhiều cuộc chuyện trò cùng nhau.”

"Ừm, vậy cứ thực hiện như vậy lên đường, tuy nhiên tiếp tục tuyệt vời rộng lớn nếu như đem anh, một kẻ nghịch ngợm."

Nói chuyện cũng mệt mỏi nên tôi ngáp một chiếc, vờ vịt buồn ngủ.

"Tôi lên đường ngủ trên đây."

"Hẹn gặp gỡ em vào trong ngày mai."

"Anh tiếp tục quay trở lại vào trong ngày mai?"

"Em ko mến tao quay trở lại à?"

Có một tia buồn buồn chán thông thoáng qua quýt nhập đôi mắt Noah, tuy nhiên khuôn mặt mày anh vẫn tươi tắn cười cợt. Trans vì thế mái ấm Charyy bận chạy deadline novel

"Không…."

Tại sao anh tao lại chất vấn câu này khi lúc đầu anh tao vẫn không tồn tại ý muốn cho tới trên đây thông thường xuyên? Tôi vẫn phiền lòng trong tích tắc về những gì tôi vẫn đo lường sẵn nhập đầu.

Điều tê liệt phát biểu lên rằng, Đô đốc (cha của cô) không tồn tại ý muốn cứu vớt tôi, tuy nhiên này cũng là 1 yếu tố. Tôi chắc hẳn rằng Công tước đoạt Noah vẫn phát biểu với ông tao rằng anh đang được lưu giữ tôi thực hiện con cái tin cậy ở trên đây.

Tôi lưu giữ lại những điều của Noah nhưng mà tôi ko hiểu: 《Nếu nó đơn giản dễ dàng cho tới vậy thì chẳng đem gì thú vị.》 Ngoài con cái tin cậy là tôi thì anh tao có vẻ như cực kỳ yêu thích và quan hoài cho tới tôi.

Anh tao nhường nhịn như suy nghĩ tôi là 1 số vật đảm bảo chất lượng nhằm vui chơi, và này là những gì nhưng mà tôi thấy đúng mực nhất. Đó là nguyên nhân vì sao anh tao fake tôi cho tới trên đây, người nhìn rất đáng để thương thay cho Celine?

Xem thêm: vẽ cô giáo đơn giản nhất

Nếu anh tao tổn thất hào hứng với tôi, anh tao hoàn toàn có thể phun bị tiêu diệt tôi, hoặc bảo tôi đi dạo về mái ấm, hoặc nỡ xua tôi nhập khu rừng rậm giá tiền giá chỉ tê liệt. Rõ ràng, tôi vẫn nên đương đầu với 1 trường hợp trở ngại khi tôi nên thuyết phục độ quý hiếm của cuộc thương thuyết và bên cạnh đó tăng thêm sự quan hoài của anh ấy tao giành cho tôi.

#VUILONGKHONGREUP

#NhaCharyybanchaydeadlinenovel